宋代:欧阳修
猛měng虎hǔ--欧ōu阳yáng修xiū
猛měng虎hǔ白bái日rì行xíng,,心xīn闲xián貌mào扬yáng扬yáng。。
当dāng路lù择zé人rén肉ròu,,罴pí猪zhū不bù形xíng相xiāng。。
头tóu重zhòng尾wěi不bù掉diào,,百bǎi兽shòu自zì然rán降jiàng。。
暗àn祸huò发fā所suǒ忽hū,,有yǒu机jī埋mái路lù傍bàng。。
徐xú行xíng自zì踏tà之zhī,,机jī翻fān矢shǐ穿chuān肠cháng。。
怒nù吼hǒu震zhèn林lín丘qiū,,瓦wǎ落luò儿ér堕duò床chuáng。。
已yǐ死sǐ不bù敢gǎn近jìn,,目mù睛jīng射shè余yú光guāng。。
虎hǔ勇yǒng恃shì其qí外wài,,爪zhǎo牙yá利lì钩gōu鋩máng。。
人rén形xíng虽suī羸léi弱ruò,,智zhì巧qiǎo乃nǎi中zhōng藏cáng。。
恃shì外wài可kě推tuī折zhé,,藏cáng中zhōng难nán测cè量liàng。。
英yīng心xīn多duō决jué烈liè,,自zì信xìn不bù猜cāi防fáng。。
老lǎo狐hú足zú奸jiān计jì,,安ān居jū穴xué垣yuán墙qiáng。。
穷qióng冬dōng听tīng冰bīng渡dù,,思sī虑lǜ岂qǐ不bù长zhǎng。。
引yǐn身shēn入rù扱xī中zhōng,,将jiāng死sǐ犹yóu跳tiào踉liáng。。
狐hú奸jiān固gù堪kān笑xiào,,虎hǔ猛měng诚chéng可kě伤shāng。。
上一首:欧阳修《嵩山十二首·三醉石》
下一首:欧阳修《拒霜花》
唐代·欧阳修的简介
欧阳修(1007-1072),字永叔【shū】,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰【fēng】(今江西省【shěng】永丰县【xiàn】)人,因吉州原【yuán】属庐陵【líng】郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文【wén】忠,世称欧阳文忠【zhōng】公。北宋【sòng】政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王【wáng】安【ān】石【shí】、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩【gǒng】合称【chēng】“唐宋【sòng】八大家【jiā】”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合【hé】称【chēng】“千古文章【zhāng】四大家”。